Khi Cái Tôi Nghệ Sĩ Tan Vào Tầng Sâu Nghệ Thuật
Không tên, không gương mặt, không dấu vết cá nhân – Những người nghệ sĩ chọn cách để tác phẩm tự nói thay mình. Sự ẩn danh không phải là trốn tránh, mà là một hành động buông khỏi danh vọng, khỏi cái tôi, khỏi nhu cầu được nhận diện. Ở nơi không còn giới hạn giữa người sáng tạo và người thưởng thức, chỉ còn lại hội họa như một khoảng lặng chân thật.
Mỗi bức tranh là một mảnh đối thoại không lời, nơi sắc màu và hình khối trở thành ngôn ngữ của cảm xúc. Ẩn danh cũng là cách để nghệ sĩ giữ cho nghệ thuật nguyên sơ nhất, không bị chi phối bởi tên tuổi hay xu hướng. Đằng sau sự im lặng đó là khát vọng được chạm đến những tầng sâu của con người, nơi cái đẹp chỉ có thể được cảm nhận, chứ không thể gọi tên.
