Khi nhắc đến Pablo Picasso, người ta thường hình dung về một gã khổng lồ đã định hình lại toàn bộ dòng chảy nghệ thuật thế kỷ 20. Ông không chỉ vẽ, ông phá vỡ, tái tạo và thách thức cách chúng ta nhìn nhận thực tại.
Nhưng chính xác thì điều gì đã làm cho những tác phẩm của ông, đặc biệt là các tác phẩm trừu tượng, trở nên kinh điển và có sức ảnh hưởng sâu rộng đến vậy? Bài viết này sẽ cùng bạn đi sâu vào thế giới đầy màu sắc và hình khối của tranh trừu tượng Picasso, giải mã ngôn ngữ độc đáo đã làm nên tên tuổi của ông.
Pablo Picasso là ai? và tại sao ông lại phá vỡ mọi quy tắc hội họa?
Sinh năm 1881 tại Tây Ban Nha, Pablo Picasso bộc lộ tài năng thiên bẩm từ rất sớm. Ông thành thạo kỹ thuật vẽ tả thực cổ điển ngay khi còn là một thiếu niên. Nhưng chính sự am hiểu sâu sắc các quy tắc đó đã thôi thúc ông tìm cách phá vỡ chúng. Picasso tin rằng nghệ thuật không chỉ là sao chép lại thế giới tự nhiên.
Thay vào đó, nó phải là một cách để diễn giải, để thể hiện những gì nằm sau bề mặt của sự vật. Ông không muốn vẽ những gì mắt ông thấy, mà vẽ những gì tâm trí ông hiểu. Chính tư duy cách mạng này đã dẫn ông đến việc khai sinh ra một trong những trường phái nghệ thuật có ảnh hưởng nhất: Chủ nghĩa Lập thể.
Hiểu đúng về “trừu tượng” trong hội họa Picasso: trường phái Lập thể (Cubism)
Nhiều người cảm thấy bối rối trước những bức tranh Lập thể, nhưng ý tưởng cốt lõi của nó lại khá trực quan. Hãy tưởng tượng bạn đang nhìn một chiếc cốc.
Theo cách thông thường, bạn chỉ thấy được một mặt của nó tại một thời điểm. Nhưng Picasso tự hỏi: Tại sao không thể hiện tất cả các mặt của chiếc cốc—trên, dưới, trong, ngoài—trên cùng một mặt phẳng tranh?

Chủ nghĩa Lập thể chính là nỗ lực làm điều đó. Nó mổ xẻ các đối tượng thành những hình khối và mặt phẳng hình học cơ bản, sau đó sắp xếp chúng lại theo một trật tự mới. Điều này cho phép họa sĩ thể hiện một chủ thể từ nhiều góc nhìn đồng thời, mang đến một cái nhìn toàn diện và sâu sắc hơn về bản chất của sự vật.
Giai đoạn lập thể phân tích (1909–1912): mổ xẻ thực tại
Trong giai đoạn đầu này, Picasso và người đồng nghiệp Georges Braque tập trung vào việc “phân tích” đối tượng. Họ sử dụng một bảng màu rất hạn chế, thường chỉ gồm các tông màu nâu, xám và xanh đất, để người xem tập trung hoàn toàn vào cấu trúc và hình khối.
Các bức tranh trong thời kỳ này trông giống như những mảnh vỡ của thực tại được sắp xếp lại, đầy phức tạp nhưng có một logic nội tại chặt chẽ.
Giai đoạn lập thể tổng hợp (1912–1919): tái tạo thực tại bằng vật liệu mới
Ở giai đoạn sau, Picasso bắt đầu “tổng hợp” thay vì chỉ phân tích. Ông đưa những màu sắc rực rỡ trở lại và bắt đầu một cuộc cách mạng khác: kỹ thuật cắt dán (collage). Ông dán những mảnh giấy báo, giấy dán tường, hay thậm chí cả những miếng vải lên tranh.
Hành động này đã xóa nhòa ranh giới giữa hội họa và điêu khắc, giữa “nghệ thuật cao cấp” và những vật liệu của đời sống thường ngày, một ý tưởng đi trước thời đại và ảnh hưởng sâu sắc đến nghệ thuật sau này.
Phân tích chuyên sâu 5 tác phẩm trừu tượng kinh điển của Picasso
Để hiểu rõ hơn sức mạnh trong ngôn ngữ hội họa của Picasso, hãy cùng đi sâu vào một vài kiệt tác tiêu biểu nhất đã làm nên lịch sử.
1. Les Demoiselles d’Avignon (Những cô gái Avignon, 1907) – khai sinh một kỷ nguyên mới
Bối cảnh ra đời và cú sốc với giới nghệ thuật.
Đây không chỉ là một bức tranh, đây là một tuyên ngôn. Khi ra mắt, Les Demoiselles d’Avignon đã gây ra một cú sốc lớn.
Bức tranh mô tả năm cô gái khỏa thân trong một nhà thổ ở Barcelona, nhưng với một phong cách hoàn toàn xa lạ: những cơ thể bị bẻ gãy, những khuôn mặt góc cạnh như được đẽo gọt, và hai trong số đó mang hình dáng của những chiếc mặt nạ Châu Phi.
Phân tích bố cục, hình khối và ảnh hưởng từ nghệ thuật Châu Phi.
Picasso đã thẳng thừng từ bỏ luật phối cảnh truyền thống. Không gian trong tranh bị nén lại, nông và đầy mâu thuẫn. Ông lấy cảm hứng mạnh mẽ từ nghệ thuật điêu khắc của người Iberia cổ đại và mặt nạ Châu Phi, coi chúng là những hình thức biểu đạt nguyên thủy, mạnh mẽ và chân thực hơn so với quy chuẩn duy mỹ của Châu Âu.
Tác phẩm này được xem là phát súng khởi đầu cho Chủ nghĩa Lập thể và toàn bộ nền nghệ thuật hiện đại.

2. Guernica (1937) – tiếng thét chống chiến tranh bi tráng nhất
Câu chuyện đằng sau vụ ném bom Guernica.
Năm 1937, trong cuộc Nội chiến Tây Ban Nha, thị trấn Guernica đã bị không quân Đức Quốc xã ném bom tàn khốc theo lệnh của tướng Franco. Vụ thảm sát dân thường này đã khiến Picasso, lúc đó đang sống tại Paris, vô cùng phẫn nộ.
Ông đã trút toàn bộ cảm xúc đó vào một bức tranh tường khổng lồ, chỉ sử dụng hai màu đen trắng và các sắc độ xám, như một bài báo tường thuật lại sự kiện kinh hoàng.
Giải mã các biểu tượng: con bò, con ngựa, người mẹ và đứa con…
Guernica là một bản giao hưởng của nỗi đau, đầy ắp những biểu tượng. Con bò tượng trưng cho sự tàn bạo, bóng tối; con ngựa hí lên trong đau đớn là hiện thân cho những nạn nhân vô tội; người mẹ ôm đứa con đã chết là biểu tượng kinh điển cho sự mất mát; ngọn đèn dầu le lói mang đến một tia hy vọng mong manh.

Ý nghĩa vượt thời gian của một kiệt tác.
Cho đến nay, Guernica vẫn là một trong những tác phẩm phản chiến mạnh mẽ và nổi tiếng nhất trong lịch sử nghệ thuật. Nó vượt qua giới hạn của một sự kiện cụ thể để trở thành lời tố cáo đầy ám ảnh về sự phi nghĩa và tàn khốc của mọi cuộc chiến tranh.
3. The Weeping Woman (Người đàn bà khóc, 1937) – nỗi đau cá nhân hóa
Được vẽ cùng năm với Guernica, Người đàn bà khóc là một hậu truyện, một cái nhìn cận cảnh vào nỗi thống khổ. Bức tranh khắc họa chân dung nhiếp ảnh gia Dora Maar, người tình của Picasso, trong một trạng thái đau đớn tột cùng.
Những đường nét sắc nhọn, màu sắc tương phản chói gắt và hình ảnh người phụ nữ đang cắn chiếc khăn tay đã biến nỗi đau trừu tượng của chiến tranh thành một trải nghiệm cá nhân, dữ dội và không thể nào quên.

4. Girl Before a Mirror (Cô gái trước gương, 1932) – cuộc đối thoại nội tâm
Tác phẩm này là một ví dụ tuyệt vời về khả năng sử dụng màu sắc và biểu tượng của Picasso. Bức tranh mô tả người tình trẻ của ông, Marie-Thérèse Walter, đang soi gương.
Hình ảnh cô gái rực rỡ, tươi sáng ở bên ngoài đối lập hoàn toàn với hình ảnh phản chiếu trong gương—một phiên bản già nua, tối tăm và lo âu hơn. Tác phẩm là một cuộc suy ngẫm sâu sắc về thời gian, sự tự nhận thức, và sự phức tạp trong tâm lý của một con người.

5. The Old Guitarist 1903-1904
The Old Guitarist là bức tranh nổi tiếng của Pablo Picasso, được sáng tác trong giai đoạn “Xanh lam” (Blue Period) vào năm 1903. Tác phẩm khắc họa hình ảnh một người đàn ông gầy gò, khắc khổ, ôm cây đàn guitar – biểu tượng duy nhất mang sắc nâu ấm áp nổi bật giữa nền xanh u buồn.
Với gam màu lạnh, bố cục tối giản và nét vẽ biến dạng, Picasso đã truyền tải nỗi cô đơn, sự nghèo đói và tinh thần mong manh của con người trong xã hội. Đây không chỉ là một bức tranh hiện thực, mà còn mang tính trừu tượng trong cách thể hiện cảm xúc, giúp người xem cảm nhận sâu sắc sự đối lập giữa nghệ thuật và khổ đau đời thường.

Biểu tượng thường gặp trong tranh Picasso
Trong suốt sự nghiệp của mình, Picasso thường xuyên quay trở lại với một số chủ đề và biểu tượng nhất định, mỗi thứ lại mang một tầng ý nghĩa riêng. Hình ảnh con bò đầu bò (Minotaur) thường đại diện cho bản năng thú tính, bạo lực nhưng cũng đầy sáng tạo.
Chim bồ câu trở thành biểu tượng toàn cầu cho hòa bình sau khi ông vẽ tác phẩm Dove of Peace. Đàn ghita, một vật thể quen thuộc, được ông mổ xẻ và tái cấu trúc không biết bao nhiêu lần như một thử nghiệm bất tận về hình khối.
Tranh trừu tượng Picasso trên thị trường nghệ thuật
Ngày nay, các tác phẩm của Picasso luôn nằm trong số những tác phẩm nghệ thuật đắt giá nhất thế giới, thường xuyên lập kỷ lục tại các phiên đấu giá. Giá trị của chúng không chỉ đến từ tài năng của người nghệ sĩ mà còn từ tầm ảnh hưởng lịch sử và vai trò tiên phong của ông trong việc định hình nghệ thuật hiện đại.
Đối với những người yêu nghệ thuật, việc sở hữu một bản in (print) chất lượng cao hoặc một bản chép tay được cấp phép cũng là một cách tuyệt vời để mang di sản của người khổng lồ này vào không gian sống của mình.
Câu hỏi thường gặp (FAQ)
Đâu là bức tranh nổi tiếng nhất của Picasso?
Tuy rất khó để chọn ra một tác phẩm duy nhất, nhưng Guernica thường được xem là tác phẩm quan trọng và có sức ảnh hưởng sâu rộng nhất của ông do ý nghĩa lịch sử và thông điệp phản chiến mạnh mẽ.
Trường phái lập thể có khó hiểu không?
Ban đầu có thể lạ lẫm, nhưng một khi bạn hiểu được ý tưởng cốt lõi là thể hiện một vật thể từ nhiều góc nhìn cùng lúc, các tác phẩm Lập thể sẽ trở nên dễ tiếp cận và thú vị hơn rất nhiều.
Xem tranh gốc của Picasso ở đâu?
Các tác phẩm của ông được trưng bày tại nhiều bảo tàng lớn trên khắp thế giới. Bảo tàng Picasso ở Paris và Barcelona, Bảo tàng Reina Sofía ở Madrid (nơi trưng bày Guernica), và Bảo tàng Nghệ thuật Hiện đại (MoMA) ở New York là những nơi sở hữu các bộ sưu tập quan trọng nhất.
Hành trình của Picasso đã khép lại, nhưng di sản nghệ thuật của ông thì bất tử. Ông dạy rằng nghệ thuật không phải tấm gương phản chiếu, mà là chiếc búa để đập tan thực tại.
Bằng cách biến nỗi đau cá nhân thành ngôn ngữ phổ quát, di sản của ông sống trong tư duy của những người dám sáng tạo, chứ không chỉ nằm yên trong bảo tàng. Picasso đã vĩnh viễn thay đổi cách chúng ta nhìn và cảm nhận thế giới.